Thời gian trôi qua thật nhanh.
Thừa Uyên đã trưởng thành, một công tử phong nhã.
Còn ta vẫn như một đứa trẻ, được Thừa Uyên nuôi dưỡng mũm mĩm đáng yêu.
Trời đổ mưa.
Thừa Uyên đang thuần thục xào rau.
Hắn nói vừa hay cho ta thử món mới hắn học được.
Ta lắng nghe tiếng mưa tí tách, suy nghĩ quay về ngày xưa.
Xưa kia, nhà ta hễ trời mưa là lại dột nước.
Thừa Uyên và ta đành phải quấn chăn, co ro vào góc duy nhất không bị dột.
Lúc ấy, Thừa Uyên ôm chặt lấy ta, nói:
"A Uyển, sau này chúng ta sẽ có một mái nhà trọn vẹn."
Ta quên mất lúc ấy ta nói gì rồi.
Ta chỉ nhớ, Thừa Uyên nói ta sẽ có nhà.
Một mái nhà thuộc về ta.
Vào ngày sinh thần, ta bị sốt cao.
Hôn mê cả đêm, Thừa Uyên cũng canh giữ ta một đêm.
Khi ta tỉnh lại, Thừa Uyên đang gục bên giường, nắm tay ta ngủ thiếp đi.
Thấy ta tỉnh, niềm vui trong mắt Thừa Uyên là thật, nỗi lo lắng cũng là thật.
Thừa Uyên tặng ta một chú chó con.
Hắn nói:
"Mong A Uyển của ta mãi mãi vui vẻ."
Ta đặt tên cho chú chó là Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch rất ngoan, cũng rất quấn người.
Ban ngày, Thừa Uyên đi học, Tiểu Bạch liền ngoan ngoãn nằm bên cạnh bầu bạn với ta thêu khăn.
Tiểu Bạch cũng được ta cho ăn mập ú.
Thừa Uyên nói Tiểu Bạch chính là phiên bản thu nhỏ của ta.
Ta giận dỗi đuổi theo hắn một lúc lâu.
Cuối cùng Thừa Uyên lấy ra viên kẹo mạch nha tinh xảo, lúc đó ta mới được dỗ dành.
Thừa Uyên nói viên kẹo mạch nha này là hắn giúp người khác viết chữ kiếm được.
Ta tin.
Ta không nên tin mới phải.
Thừa Uyên thấy ta không mấy hứng thú, liền dẫn ta và Tiểu Bạch ra ngoài dạo chơi.
Thật tình cờ, gặp đích tỷ ra ngoài, bên cạnh còn có một đám nam sủng xinh đẹp.
Đích tỷ dường như nhìn thấy ánh mắt của Thừa Uyên, nhướng mày xinh đẹp cười về phía Thừa Uyên.
Chỉ một cái nhìn, liền khiến Thừa Uyên sa vào.
Và ta cũng nghe rõ lời Thừa Uyên lẩm bẩm nhỏ giọng.
Hắn nói:
"Người đứng bên A Vãn… lẽ ra phải là ta."
Ngày ấy, sau khi Thừa Uyên ra ngoài, đích tỷ chẳng rõ vì cớ gì lại xuất hiện ở cửa viện, đòi mang Tiểu Bạch đi.
"A tỷ, cầu xin người… cầu xin người trả Tiểu Bạch lại cho ta!"
"Câm miệng, ngươi cũng xứng gọi ta là a tỷ sao?"
"Con chó này không tệ. Ta muốn nó."
Đích tỷ nói xong liền muốn mang Tiểu Bạch đi.
Nhưng ánh mắt nàng rõ ràng không có ý thích, mà nhiều hơn là vẻ trêu đùa.
Ta lo lắng cho Tiểu Bạch.
Thế nhưng ta có cầu xin đích tỷ thế nào, nàng cũng không chịu trả Tiểu Bạch cho ta.
Nàng còn sai ma ma tùy thân đè ta xuống đất, tát vào miệng.
Nàng nói:
"Đại tiểu thư có thể để mắt đến đồ của ngươi là phúc khí của ngươi!"
Thừa Uyên trở về, thấy mặt ta sưng vù, co ro trong góc khóc, mắt hắn đỏ hoe.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy ta, sợ làm ta đau thêm.
Hắn nói:
"A Uyển, đừng sợ. Ta sẽ đi cầu xin đại tiểu thư đòi Tiểu Bạch về ngay."
Ta không muốn Thừa Uyên đi.
Ta sợ hãi.
Sợ Tiểu Bạch xảy ra chuyện, cũng sợ Thừa Uyên không trở về.
Nhưng Thừa Uyên vẫn đi.
Hắn bôi thuốc cho ta xong, dỗ ta ngủ… rồi vẫn đi.
Thừa Uyên đi khi ta đã tỉnh.
Ta cứ ngồi như vậy, đợi chờ cả đêm.
Thừa Uyên không trở về.
Ngay khi ta định đi tìm hắn, Thừa Uyên trở về.
Hắn nói:
"A Uyển, chúng ta nuôi một con chó khác có được không?"
Thấy ta không nói gì, Thừa Uyên đau lòng ôm lấy ta.
Khi ta ngửi thấy mùi hương không thuộc về ta lẫn trên người Thừa Uyên,
ta liền biết…
ta có lẽ sắp mất Thừa Uyên rồi.
Bình Luận Chapter
0 bình luận