LỆ TIÊN SINH YÊU KHÓ KIỂM SOÁT Chương 17: Tàn nhẫn đến mức tự ngược!
5

 

Bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhỏ, một người từ trong tối bước ra. Ngôn Cẩn Trần vuốt lại mái tóc hơi rối của mình, lười biếng vươn vai một cái.

 

"Kiều Diệm, quá đáng rồi nha!"

 

Kiều Diệm âm thầm đánh giá biểu hiện của Lệ Bắc Hàn. Thật sợ năm sau mộ của mình xanh cỏ nên lập tức lựa chọn im lặng.

 

Ngôn Cẩn Trần ngồi bên cạnh Lệ Bắc Hàn, nhẹ nhàng hỏi: “Lão đại, chắc là hôm nay không kết thúc được với cô ấy nhỉ? Nếu không, một bữa cơm sao có thể ăn lâu như vậy được? Tôi là bác sĩ, vấn đề tình cảm có thể tới tham khảo ý kiến của tôi!"

 

"Thôi đi, đàn bà như cậu, có nước thêm loạn thôi!", Kiều Diệm lập tức chọt một câu.

 

Lệ Bắc Hàn nhìn hai người, lạnh giọng nói: "Hai người bọn tôi đã định sẽ không có kết cục tốt, tôi cũng không thể cho cô ấy được tương lai, không kết thúc cũng sẽ chẳng có kết quả tốt”.

 

Bấy giờ hai người kia ngơ ra! Biểu cảm như bị sét đánh vậy.

 

Vừa nãy, bọn họ không nghe nhầm chứ?

 

Lệ Bắc Hàn nói, không có kết quả tốt, cũng không thể cho cô Kỷ tương lai?

 

Kết quả? Tương lai?

 

Trời ạ! Lão đại đối với Kỷ Noãn Noãn là nghiêm túc!

 

Vốn tưởng chỉ là cao hứng nhất thời, bây giờ xem ra, không phải vậy!

 

Căn phòng đột nhiên trầm lặng, đến một người trước giờ rất thích nói như Kiều Diệm cũng không thốt ra được một chữ.

 

Lệ Bắc Hàn đứng dậy, đi về hướng cửa sổ, nhìn cảnh đêm hôm nay. Bóng lưng đó khiến Kiều Diệm và Ngôn Cẩn Trần cảm thấy đơn độc và lạnh lẽo hơn trước đây rất nhiều.

 

Tương lai... hai chữ này, đối với lão đại mà nói, quả thật là thương tâm! Là khát vọng không thể cầu.

 

"Có loại thuốc nào có thể kiềm chế dục vọng không?", Lệ Bắc Hàn đột nhiên nhìn Ngôn Cẩn Trần hỏi.

 

"Lão đại, cậu đã cấm dục như vậy rồi mà còn cần loại thuốc này sao? Thế có khác nào thiến hóa học chứ?", Kiều Diệm nhịn không được hét lên.

 

Ngôn Cẩn Trần không hiểu, sự việc đã phát triển nghiêm trọng đến mức này sao? Cô chủ họ Kỷ kia có thể khiến lão đại mất không chế thành như vậy sao?

 

"Có thì có, nhưng cậu chắc chắn muốn làm như vậy sao? Phải làm tiểu phẫu đấy”.

 

"Trời ơi! Cậu thật sự chuẩn bị thiến lão đại thật hả?", Giọng của Kiều Diệm lại cao thêm vài phần!

 

"Cút!", Ngôn Cẩn Trần đẩy Kiều Diệm sang một bên, đi về phía Lệ Bắc Hàn: “Có một phương pháp giấu thuốc dưới da, để thuốc từ từ thẩm thấu, có thể đạt được hiệu quả mà cậu muốn, một lần giấu thuốc có thể thẩm thấu trong vòng một tháng, một tháng sau, lại phải làm giấu thuốc. Nhưng loại thuốc này dùng được nửa năm, phải nghỉ ít nhất một năm sau mới có thể dùng lại!"

 

Ngôn Cẩn Trần tiếp tục giới thiệu: "Trong thời gian dùng thuốc thì sẽ không xuất hiện loại xung động kia, nếu như gặp phải loại kích thích mãnh liệt, tin rằng tác dụng của thuốc cộng với khả năng tự kiềm chế của cậu thì chắc sẽ chẳng có việc gì phát sinh ngoài ý muốn”.

 

Kiều Diệm kinh sợ: “Có cần phải tàn nhẫn vậy không!"

 

"Ngày mai tôi đi tìm cậu”, Lệ Bắc Hàn để lại một câu rồi đi ra ngoài.

 

Chỉ còn lại Kiều Diệm và Ngôn Cẩn Trần, hai người ngây ngốc!

 

"Cậu chắc chắn loại phẫu thuật này sẽ không có tác dụng phụ chứ? Ví dụ như, sau này muốn dùng mà dùng không được thì sao?", Kiều Diệm nhìn Ngôn Cẩn Trần, hy vọng Ngôn Cẩn Trần suy nghĩ kỹ trước khi hành động.

 

Lão đại khó khăn lắm mới khai súng nha! Hơn nữa, một thằng đàn ông, muốn tự tay cắt đứt đi loại sung sướng này, lão đại đúng là tàn nhẫn đến mức tự ngược!

 

"Tất nhiên sẽ không có loại tác dụng phụ đó! Tôi đang nghĩ ảnh hưởng của cô Kỷ đối với lão đại đã đến mức điên cuồng như vậy sao?"

 

Hai người nhìn nhau, cùng thở dài.

 

* * *

 

Ngày hôm sau, Ninh Dật tới công ty, ngày thường phong độ khí khái, hôm nay trông anh ta có vẻ mệt mỏi.

 

Ánh mắt của Tô Lâm luôn theo sát Ninh Dật, vừa nhìn đã biết anh ta mệt mỏi.

 

Hôm qua cô ta nghe nói dự án vịnh Hải Tân gặp vấn đề, tất cả nhân viên của bộ phận dự án đang bận tối mũi vì dự án này, từ trạng thái của Ninh Dật có thể đoán được có lẽ việc này vẫn chưa được giải quyết.

 

Ở công ty của Ninh Dật, Tô Lâm chỉ là một thư ký, chính là sắp xếp lịch trình hàng ngày của Ninh Dật. Những việc quan trọng của công ty cũng không tới phần cô ta nhúng tay vào.

 

Nhìn Ninh Dật sầu não vì dự án này, cô ta vô cùng lo lắng.

 

"Mấy đứa nghe gì chưa, Sếp Kỷ không muốn hợp tác với chúng ta nữa rồi!"

 

"Tin chuẩn đấy, tôi nghe nói người của bộ phận dự án cả tối qua chẳng ai chợp mắt được!"

 

"Sếp Kỷ này đúng là! Cô ta phong lưu với người đàn ông khác sau lễ đính hôn, Sếp Ninh của chúng ta không trách móc thì thôi, vậy mà cô ta lại hủy hợp tác với chúng ta ngay thời khắc then chốt này!"

 

"Đúng đó, đúng đó”.

 

Mấy người tán dóc lọt vào tai của Tô Lâm, cô ta tưởng Kỷ Noãn Noãn đột nhiên nghĩ thông rồi, muốn lấy dự án vịnh Hải Tân ra kiềm chế Ninh Dật, nhưng không ngờ Kỷ Noãn Noãn lại không chịu hợp tác nữa!

 

Chẳng trách, tâm trạng của Ninh Dật tệ như vậy.

 

Việc ngày, khó giải quyết hơn cô ta tưởng!

 

Cô ta phải làm sao mới có thể giúp được Ninh Dật đây?

 

Tô Lâm vào phòng trà, pha một ly cà phê mang vào cho Ninh Dật.

 

Trợ lý đang báo cáo công việc, vừa nhìn thấy Tô Lâm đi vào thì lập tức im lặng. Bây giờ trong mắt mọi người ở công ty, Tô Lâm chính là đồng bọn của Kỷ Noãn Noãn, dù gì cũng là chị em họ với Kỷ Noãn Noãn mà.

 

Thế nên họ khá đề phòng Tô Lâm.

 

"Nói!", Ninh Dật ra lệnh.

 

"Sếp Ninh, sáng sớm hôm nay tôi đã liên lạc với bên Bạch Cẩm, hoàn toàn không có cơ hội thương lượng! Trước đây chúng ta không ký hợp đồng hợp tác, vì vậy cũng không có cách nào cả! Hợp đồng mà chúng ta gửi qua bên kia, nghe nói Bạch Cẩm còn chả buồn xem!"

 

Ninh Dật hơi hối hận, nếu sớm biết thế này, anh ta đã kí hợp đồng với Kỷ Noãn Noãn rồi! Nếu vậy thì bây giờ ít nhất cũng có vài điều kiện ràng buộc!

 

Nhưng cách nghĩ của anh ta lúc đó là không ký hợp đồng sẽ thuận tiện cho những bước đi sau này! Càng liên quan đến việc phân chia lợi ích sau này giữa Ninh Thị và Kỷ Thị, như vậy cũng sẽ chẳng có ai dị nghị Ninh Dật tham lam tài của của Kỷ Thị!

 

Anh ta chưa từng nghĩ Kỷ Noãn Noãn sẽ trở mặt với mình!

 

"Bên Sếp Phong, Sếp Lưu, Sếp Trần không có hồi âm gì sao?"

 

Bây giờ anh ta cũng không thể đặt hết hy vọng vào Kỷ Thị! Sắp mở thầu rồi!

 

"Vẫn chưa ạ, vì lượng vốn đầu tư chúng ta cần quá lớn, bọn họ phải cân nhắc”.

 

Sắc mặt của Ninh Dật lại trầm xuống vài phần: “Cho vài phần lợi ích hoặc phân tán vòng vốn, đồng thời hợp tác với bọn họ, xem thử có thể thuyết phục được họ không!"

 

"Vâng!", trợ lý nói xong rồi đi ra.

 

Ninh Dật mệt mỏi nhắm mắt lại, tối qua anh ta thức trắng cả đêm.

 

Anh ta cần tiền!

 

Tô Lâm đặt cà phê trước mặt Ninh Dật: “Uống tách cà phê cho tỉnh táo anh”.

 

"Đi ra ngoài với anh một chuyến!", Ninh Dật đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

 

Tô Lâm không ngờ Ninh Dật lại đến nhà trọ của cô ta!

 

Cô ta vui mừng khôn xiết!

 

"Em nói xem Kỷ Noãn Noãn còn điều gì bất mãn nữa?", Ninh Dật không kiềm được cơn giận trong lòng: “Là cô ta ngủ với Lệ Bắc Hàn! Cô ta có biết xấu hổ chút nào không! Lại còn chủ động đi tìm Lệ Bắc Hàn nữa!"

 

"Ninh Dật, bớt giận anh, em biết tâm trạng anh mấy hôm nay không được tốt”, Tô Lâm nhẹ nhàng tới gần, dịu dàng vuốt ve khuôn ngực đang phập phồng vì tức giận của Ninh Dật.

 

Lần này, Kỷ Noãn Noãn đột nhiên không hợp tác nữa khiến Ninh Dật nếm mùi vị thất bại đầu tiên khi anh ta tiếp quản Ninh Thị!

 

Bình Luận Chapter

0 bình luận
U
💬
Chưa có bình luận nào
Hãy là người đầu tiên bình luận về chapter này!