Ý NỒNG HƯU PHU KÝ Chương 7
AMAZON

Trong khoảnh khắc, Kỳ Hạc Tuyết vung tay áo, che chắn ta một cách nghiêm ngặt, ôm ta vào lòng.

Thẩm Trường Phong chẳng biết đến từ lúc nào, trên người mặc giáp phục, dáng vẻ chuẩn bị xuất chinh, phía sau là Minh Nhi hổn hển chạy tới, mặt đầy giận dữ.

Vừa rồi hắn ta nói gì?

Liêm sỉ ư?

Phải rồi, Thẩm Trường Phong là người chú trọng lễ tiết nữ nhi nhất.

Ngày đó, trước đêm thành hôn, hắn gửi cho ta một bọc đồ. Ta cứ nghĩ là mấy món đồ chơi nhỏ để dỗ ta vui.

Mở ra xem, bên trong là ba cuốn sách dày cộp, xếp ngay ngắn: 《Nữ Đức》,《Nữ Giới》, 《Nữ Huấn》.

Tuy lòng có chút không thoải mái, nhưng ta vẫn nghiêm túc đọc, xem, làm một nữ tử hiền lương thục đức như mẫu thân ta mong muốn.

Thẩm Trường Phong đương nhiên hài lòng.

Nhưng giờ đây, ta ngồi trong hậu viện y quán của mình, cùng Kỳ Hạc Tuyết vui đùa, để mặc hắn ôm lấy hai chân xoa bóp, còn đâu là Lăng Ý Nồng đoan trang thùy mị mà hắn từng biết?

"Giữa thanh thiên bạch nhật lại cùng nam tử dây dưa lôi kéo, vẻ lẳng lơ này có khác gì đám nữ tử kia?"

Kỳ Hạc Tuyết quay lưng về phía hắn, chậm rãi giúp ta đi giày, rồi mới quay đầu lại, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hắn ta.

"Thẩm giám quân ban ngày tự ý đi vào nội viện, lớn tiếng quát tháo thê tử của ta. Ngươi coi Kỳ Hạc Tuyết ta là người đã chết?"

Thẩm Trường Phong lộ vẻ kinh ngạc:

"Tướng quân? Sao người lại ở đây?"

Sau đó vẻ mặt hắn lại trở nên bình tĩnh, hơi ngẩng cằm lên nói.

"Cũng phải. Tướng quân giờ rảnh rỗi, đi dạo lung tung cũng là lẽ thường.

"Ta sắp xuất chinh, đi ngang qua đây, chợt nhớ ra một chuyện, Ý Nồng."

Hắn ta tiến lên hai bước, ánh mắt nóng bỏng nhìn ta.

"Bệnh của mẫu thân lại tái phát rồi, trước đây nàng đã xoa bóp cho người như thế nào?

Thuốc trong nhà cũng đã hết, nàng nhớ gửi một ít về. Lần này ta ra trận sẽ nhanh chóng quay lại..."

Thẩm Trường Phong như bị mất trí nhớ, lẩm bẩm không ngừng, cuối cùng khóe mắt thậm chí còn hơi đỏ lên.

"Còn nữa, đôi giày đông của ta đã hỏng rồi, đây là đôi cuối cùng."

Kỳ Hạc Tuyết nghe không nổi nữa, lạnh lùng nói:

"Thẩm Trường Phong, ngươi ăn nhầm nấm rồi sao? Ngươi nhìn cho rõ, người trước mặt là thê tử của ta.

Thê tử mà ngươi dùng quân công cầu về kia, đang ở đằng kia. Muốn giày đông thì về nhà mà đòi."

Ta nhìn theo hướng mắt hắn, Dương Phạn Nhi cũng một thân chiến bào, đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn tất cả, chẳng biết đã đến từ lúc nào.

Mấy tháng không gặp, ánh mắt vốn rạng ngời của Dương Phạn Nhi đã ảm đạm, khuôn mặt hốc hác, đôi môi tái nhợt vô cùng.

Nỗi đau mất con, ngay cả một nữ tử sắt đá như nàng cũng khó mà chịu đựng nổi.

Sắc mặt Thẩm Trường Phong vô cùng khó coi:

"Nàng ấy chẳng biết làm gì cả."

Dương Phạn Nhi nở một nụ cười lạnh:

"Đây là lần đầu chàng biết ta chẳng biết làm gì sao?"

Nói rồi nàng quay lưng bỏ đi. Từ xa đã có tiếng kèn hiệu xuất quân.

Thẩm Trường Phong thu lại vẻ đỏ hoe nơi khóe mắt, trịnh trọng nhìn ta.

"Ý Nồng, những gì nàng muốn ta đều có thể tranh thủ cho nàng.

Ý của Hoàng thượng đã rất rõ ràng, có những kẻ dựa vào gia thế mà làm những chuyện không ra ánh sáng, sớm muộn gì cũng là người chết.

"Ta khuyên nàng sớm ngày vứt bỏ bóng tối, nhìn rõ ai mới là chỗ dựa tương lai của nàng!"

Kỳ Hạc Tuyết nhìn theo bóng lưng Thẩm Trường Phong, rồi lại trở về vẻ điềm đạm.

"Nương tử, ta có thể ứng trước hai tháng tiền tiêu vặt được không?

Ngày mai Hoàng thượng sẽ đi săn bắn ở Thu sơn, ta phải đi mua quả trác thúy ở phía nam thành mà người thích ăn."

Cơ thể ta vì câu nói "người chết" của Thẩm Trường Phong mà căng thẳng, bỗng nhiên xẹp xuống. Ta trừng mắt nhìn hắn.

"Vậy ta muốn ăn chè đậu hủ ngọt ở hẻm Tây Nam."

"Được, mua hai bát, ta ăn mặn."

Kỳ Hạc Tuyết ôm ta chậm rãi về nhà.

Buổi chiều, ta đã quên mất chuyện chè đậu hũ, chỉ biết chân mình mỏi rã rời.

Kỳ Hạc Tuyết lại một lần nữa xuất chinh vào mùa xuân.

Nghe nói trận chiến mà Thẩm Trường Phong tham gia rất vẻ vang, man tộc đã bị đẩy lùi năm trăm dặm.

Tháng Tư mưa dầm dề. Ngày tháng trôi qua, ta sai người từng đợt mang ma phí tán đã nghiên cứu đến biên ải.

Ta tin rằng Kỳ Hạc Tuyết sẽ để nó phát huy tác dụng thực sự, chứ không như lần trước bị Thẩm Trường Phong tùy tiện vứt vào bếp lửa.

Cuối mỗi tháng, Kỳ Hạc Tuyết luôn gửi về một xấp thư dày.

Bên trong là những điều chàng thấy, nghe. Có lúc kẹp theo một nhúm cát, có lúc là kẹo sữa dê ở biên cương, ngọt đến sặc.

Nhưng đã rất lâu rồi Kỳ Hạc Tuyết không gửi tin về.

Chờ đợi mãi, lại đến một vầng trăng mới lên, tiếng pháo rộn ràng báo hiệu năm mới đã đến.

Đại quân trở về, bà mẫu vốn sợ người lạ bỗng nhiên đập cửa.

"Hạc Tuyết gặp chuyện rồi!"

Tay ta cầm kim run rẩy, châm sâu vào da thịt, máu chảy như suối.

Ta chạy đến đường Chính Dương môn, một đám binh lính uy phong lẫm liệt áp giải xe tù đi qua.

Trong tiếng người ồn ào, loáng thoáng nghe nói Thẩm Trường Phong đã lập đại công, bắt được mật thám của man tộc, mười thành đã thoát khỏi kiếp nạn.

Những người hy sinh chỉ là một đội quân nhỏ đi tiên phong.

Đúng là đội quân do Kỳ Hạc Tuyết dẫn đầu. Lần nào chàng cũng xông pha nơi tuyến đầu. Lần này, ngay cả hài cốt cũng không tìm được.

Trước mắt ta có chút mờ đi. Ta dùng móng tay bấm mạnh vào da thịt.

Ta không tin. Kỳ Hạc Tuyết rõ ràng đã nói lần này trở về sẽ đưa ta đi Giang Nam ăn chè đậu hủ ngọt ngon nhất mà...

Đoàn quân chậm rãi dừng lại trước mắt ta. Thẩm Trường Phong cưỡi ngựa cao lớn, từ trên cao nhìn xuống ta.

Ánh mắt tràn ngập vẻ tự mãn không thể tả.

"Ý Nồng, nàng đến đón ta sao?

"Ý Nồng, về nhà với ta đi. Hắn chết rồi, nàng đừng làm loạn nữa."

 

Bình Luận Chapter

0 bình luận
U
💬
Chưa có bình luận nào
Hãy là người đầu tiên bình luận về chapter này!