GIAO GIAO Chương 2
Shopee

Ta hỏi Bùi Chiếu:

"Lời nàng ta nói là thật sao?"

Triệu Thư Nguyệt lại hừ lạnh một tiếng, giọng điệu đầy khinh miệt:

"Hoàng thượng lập hậu, chẳng lẽ còn phải được Quý phi đồng ý sao?"

Bùi Chiếu nghe xong, chút hoảng hốt cuối cùng trong mắt cũng tan biến.

Hắn chỉnh lại y phục có chút xốc xếch, chắp tay đứng thẳng, phong thái uy nghiêm của thiên tử.

"Đúng là như vậy."

Hắn ta thật sự muốn lập Triệu Thư Nguyệt làm hậu.

Lúc đến đây, ta còn thầm đoán rằng có ẩn tình gì đó.

Nhưng giờ đây, ta chỉ cảm thấy chuyến đi này chỉ là tự chuốc lấy nhục.

Nhìn hai người thân mật trước mắt, ta bỗng thấy có chút mơ hồ.

Ta còn nhớ rõ hai năm trước, đêm trước ngày đăng cơ, Bùi Chiếu ôm ta vào lòng, giọng đầy vẻ áy náy:

"Giao Giao, nàng hãy chờ một chút, đợi ta ngồi vững ngôi vị Hoàng đế sẽ lập nàng làm hậu."

Rồi lại nhớ khi ta gả cho hắn làm Vương phi, hắn vén khăn trùm đầu của ta, ánh mắt rực rỡ:

"Đời này chỉ yêu một mình Giao Giao, dù sau này có lên ngôi Hoàng đế, cũng tuyệt đối sẽ không có người nữ tử thứ hai."

Ta chờ đợi, chờ đợi, nhưng cuối cùng tất cả đều trở thành lời nói suông.

Ta cười một cách gượng gạo:

"Chàng từng nói một đời..."

"Đủ rồi!"

Bùi Chiếu lạnh lùng cắt ngang lời ta.

"Cái gì mà một đời một kiếp một đôi, đó chỉ là lời nói đùa khi xưa của trẫm thôi."

"Một kẻ dân đen như nàng đã trở thành Quý phi thì cũng nên biết đủ rồi."

Ta hơi sững sờ, chỉ cảm thấy người trước mặt vô cùng xa lạ.

Bùi Chiếu ngày xưa với vẻ ngoài thanh nhã, đôi mắt chỉ có hình bóng ta, giờ đây đã không còn nữa.

Rời khỏi Thần Hoa cung, ta một mình đến Ngự hoa viên.

Ngồi bên bờ hồ, ngắm nhìn những chú cá chép bơi lội.

Nỗi mệt mỏi và tủi thân dâng trào trong lòng.

Phụ vương nói đúng, con người cuối cùng rồi cũng sẽ thay đổi.

Khi còn ở Long cung, ta đọc rất nhiều thoại bản, vô cùng khao khát những mối tình nơi nhân gian.

Vì thế, ta ngày đêm đòi lên trần thế.

Phụ vương đương nhiên không đồng ý. Người nói:

"Lòng người hiểm ác, làm gì có nhiều tình cảm chân thành như vậy."

Làm sao ta tin được?

Cuối cùng, Phụ vương không thể lay chuyển được sự bướng bỉnh của ta, đành phong ấn pháp lực, đưa ta đến nhân gian.

Trước khi ly biệt, người thở dài một tiếng:

"Thế gian vạn vật, chỉ có con tự mình trải nghiệm mới biết đâu là thật, đâu là giả."

Sau đó, ta đã gặp Bùi Chiếu.

Lúc ấy, hắn vẫn là Thất hoàng tử không ai đoái hoài.

Ta tùy tiện bịa ra một thân thế mồ côi phụ mẫu, rồi từ đó đi theo bên cạnh hắn.

Ta vốn cho rằng Phụ vương đã lừa ta.

Nhưng bây giờ xem ra, ta đã sai rồi.

Ta ôm lấy đầu gối, ngước nhìn vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời. Lại nhớ về ngày đầu tiên ta gặp Bùi Chiếu.

Khi mới đến nhân gian, ta luôn vụng về, hấp tấp.

Trên phố, ta bất ngờ va phải Bùi Chiếu. Lúc đó, tuy chàng có chút lem luốc, nhưng vẻ đẹp vẫn không có gì để chê.

Khi ấy, ta đã ngây người tại chỗ, tin rằng hắn chính là định mệnh của đời ta.

Sau này, hắn càng thêm sủng ái ta.

Mấy năm qua, chỉ cần ta có mong muốn gì, hắn đều dốc hết sức để đáp ứng.

Hắn chỉ sợ ta phải chịu một chút tủi thân.

Giờ nhớ lại, ta cảm thấy như chuyện đã xảy ra từ một kiếp khác.

Bùi Chiếu chỉ cho rằng ta là một nữ tử dân đen, được phong làm Quý phi, nên phải biết ơn và cảm tạ.

Hắn đâu biết, được làm phu quân của Long nữ Đông Hải, mới là phúc đức hắn tu luyện tám đời mới có được.

Muốn ta chung trượng phu với người nữ tử khác sao?

Ta sẽ thành toàn cho hai người họ.

Lau đi giọt lệ trong mắt, ta vớt lên một con cá chép nhỏ từ hồ.

"Nói với Phụ vương, con muốn trở về Long cung."

Cá chép nhỏ nhảy vọt xuống nước, trong chớp mắt đã biến mất.

 

Bình Luận Chapter

0 bình luận
U
💬
Chưa có bình luận nào
Hãy là người đầu tiên bình luận về chapter này!