KHƯƠNG LY Chương 3
Shopee

Hắn đau buông tay, ôm đầu lùi lại, mắt tỉnh táo đôi phần: “Ngươi là gì của Khương Dao?”

Ta chẳng buồn đáp.

Miếng cắn trúng ngay ký ức hắn.

Những mảnh ký ức hỗn loạn khiến ta rúng động.

Hóa ra là vậy…

Thấy ta im lặng, hắn lại nói, cắt ngang dòng suy nghĩ: “Ngươi là người trong tộc của Khương Dao.”

Lần này giọng hắn chắc nịch.

Ta giấu cảm xúc, chối phăng: “Nô tỳ không hiểu phò mã nói gì.”

Hắn nhìn xoáy vào mắt ta, bật cười lạnh: “Không thừa nhận cũng được. Nhưng hãy nhớ, mục đích chúng ta giống nhau.”

Ta cúi đầu giả vờ hoảng, xách váy chạy khỏi hang giả sơn.

Hắn không đuổi theo.

Ta thở phào, vội quay về phòng phía tây.

Đêm nay tuy chưa tìm được chỗ tỷ tỷ, nhưng những câu hỏi trong lòng đã được giải đáp.

Chắc phải thay đổi kế hoạch.

Ta nhắm mắt tính đến sáng, quả nhiên hai kẻ kia không ghé.

Tiểu quận chúa vẫn ngủ say, không biết sau lưng mình là bao nhiêu máu và nhơ bẩn.

Cũng như bệnh tim bẩm sinh của nó có thể cướp mạng nó bất kỳ lúc nào.

Ta phải xong mọi việc trước khi nó chết vì phát bệnh.

Nếu mất thân phận nhũ mẫu, ta khó trụ lại phủ.

Nhưng sợ cái gì thì trời hay trao của ấy.

Chưa hết tháng Giêng, bệnh tim của tiểu quận chúa bộc phát.

Ta vừa dùng tinh huyết nuôi dưỡng cầm cự, vừa vội sai người báo cho công chúa biết.

Công chúa dẫn thái y tới, chẳng nói chẳng rằng đã tát ta: “Tiện tỳ!"

"Nếu Bảo Nhi có mệnh hệ nào, bổn cung bắt ngươi chôn theo!”

Ta cúi đầu run rẩy mà trong lòng cười khẩy.

Trong mắt kẻ quyền thế, sai lầm vĩnh viễn thuộc về người khác.

May thái y đến kịp, sau một phen cứu chữa, rốt cuộc cũng kéo được tiểu quận chúa từ quỷ môn quan về.

Thái y lau mồ hôi: “Hạ quan không phụ sứ mệnh. Cũng nhờ nhũ mẫu chăm sóc chu đáo, phát hiện triệu chứng sớm; nếu không, thần tiên cũng bó tay.”

Công chúa nghe thế thì hờ hững liếc ta: “Thưởng cho ả chiếc áo lông hạc của bổn cung.”

Sau phen ấy, ta không dám chờ đến tiết Trung Nguyên nữa.

Tranh thủ mọi dịp, ta lén ra bờ hồ, thậm chí cuối tháng mạo hiểm khoác vũ y hóa chim, cuối cùng xác định được chỗ của tỷ tỷ.

Chỉ là trận pháp quá phức tạp, phải đợi đêm rằm dẫn động tinh tú mới cứu nổi.

Những ngày này Tạ Trường An cũng vài phen tìm ta.

Hắn ít lời, chỉ đứng dưới cửa sổ nhìn ta chăm bé.

Chỉ một lần, hắn như say, nhìn bóng lưng ta gọi: “A Dao.”

Ta quay lại nhắc hắn nhầm người: “Nô tỳ tên Khương A Mặc.”

Hắn như không nghe, chỉ ngẩn ngơ nhìn đứa bé trong tay ta: “Nếu A Dao và con nàng không chết, hẳn cũng thế này.”

Ta đưa tay khép cửa: “Tiểu quận chúa cần nghỉ, mời phò mã về cho.”

Đêm ấy, bóng hắn in trên rèm... thật lâu.

Mùng bảy, một đạo sĩ Mao Sơn gõ cửa phủ.

Hắn nói ngoài thành có oan hồn không tan, dường như có liên kết với vật gì trong phủ, nhưng bị trận pháp che khuất.

Công chúa vốn sùng đạo Phật, cũng cung kính với đạo sĩ đường đột đến này.

Nghe hắn nói vậy, công chúa lập tức cho dọn thượng phòng, mời đạo sĩ Lục Vô Trần nghỉ ngơi.

Bà quản sự cũng tới phòng ta, truyền lệnh công chúa: tối nay đóng chặt cửa sổ, đừng để tà ma quấy nhiễu tiểu quận chúa.

Bà ta vừa đi, ta nhận thư bí mật do phù điểu mang đến: “Mùng tám giờ Tý, đình giữa hồ.”

Ta đốt thư, đợi tiểu quận chúa ngủ say, lặng lẽ ra hồ.

Vì Lục Vô Trần nói tối nay trừ tà, cả phủ tắt lửa, cửa nẻo đóng kín.

Đường đi tĩnh lặng như chốn không người.

Trăng khuyết mùng tám treo nền trời xanh xám, mờ mờ soi bóng người đứng trong đình.

Hắn mặc đạo bào chu sa, tay áo rộng, tóc vấn cao, dưới trăng toát lên vẻ phong lưu.

Ta mỉm cười: “Sao? Huynh cũng muốn bắt ta à?”

Hắn bất đắc dĩ: “A Ly.”

Ta cụp mắt: “Vậy huynh đến làm gì?”

Giọng hắn trầm xuống: “A Ly, cứu được Dao tỷ rồi, muội dừng tay đi.”

Ta ngẩng phắt đầu lên, cười lạnh: “Dựa vào đâu?”

Hắn khựng người vì ánh mắt ta, giọng khàn đi: "Muội đã nuốt oán niệm của nữ nhân kia, sư phụ phát hiện rồi. Giờ người đang ở ngoài thành siêu độ, bảy ngày nữa vào kinh. Ta có thể tha cho muội, nhưng người thì không.”

Ta nhếch khóe môi, mỉa mai: “Không tha thì thôi. Ta chỉ nuốt oán khí, không hại hồn phách. Đám đạo sĩ các ngươi dựa vào đâu mà bắt ta?”

“A Ly.” Sắc mặt hắn khó coi, “Tộc Cô Hoạch Điểu mang tiếng xấu ngàn năm. Sư phụ sợ muội bị oán niệm xâm nhiễm, sa vào ma đạo.”

Ta như nghe chuyện cười, nhướn mày: “Sợ ta nhập ma nên phải giết trước? Tu sĩ nhân loại các huynh thật kiêu ngạo nực cười.”

Hắn sững sờ, môi mấp máy, định giải thích nhưng bị ta cắt phăng: “Tộc ta mang tiếng xấu ngàn năm là vì sao, huynh không biết ư?”

Nghe vậy, thần sắc hắn trống rỗng; vẻ phong lưu tan biến, chỉ còn u ám.

Lục Vô Trần với ta cũng coi như thanh mai trúc mã.

Mẹ hắn tên Khương Ninh, là một cô cô trong tộc ta, từng yêu một hiệp sĩ du ngoạn giang hồ.

Hiệp sĩ ấy đột tử, Ninh cô cô bồng Lục Vô Trần còn bé về tộc.

Chúng ta lớn lên bên nhau.

Mỗi lần ta và tỷ tỷ cãi vã, hắn luôn bênh ta, khiến tỷ tỷ mắng hắn không biết lý lẽ.

Ninh cô cô cũng vui khi hắn thân thiết với ta, còn trao cây trâm ngọc bích hiệp sĩ tặng cho ta.

Sau này cô cô mất, hắn quyết chí chu du.

Dưới chân Mao Sơn, hắn gặp Thuần Dương đạo nhân. Người quý tâm tính thuần hậu, chẳng nề huyết mạch nửa người nửa yêu, phá lệ thu hắn làm đệ tử truyền y bát.
 

Bình Luận Chapter

0 bình luận
U
💬
Chưa có bình luận nào
Hãy là người đầu tiên bình luận về chapter này!